Thiên hạ đệ nhất
Phan_4
Đệ tam hồi: Tinh thùy bình dã. (Sao rơi đồng không)
Kì Hồng Tụ trở về khiến trong phủ trên dưới đều kinh ngạc, Vương gia Vương phi đều vui đến tận đuôi lông mày, đem nàng lại sủng lại đau lại yêu lại hôn, phủng lên đến trời, mà nàng cũng hầu hạ dưới gối, hết sức hiếu đạo, bộ dáng nhu thuận kia hoàn toàn nhìn không ra là một nữ ma đầu nổi tiếng trên giang hồ.
Bất quá Kì Hồng Tụ trở về cũng khiến sự tình trở nên khó làm hơn. Làm tổ ở cửa đại sảnh, nhìn thấy cảnh cả gia đình, Nhật Quân nghĩ như thế. Thứ nhất Nguyệt Hậu không thể ra tay, thứ hai chủ nhân Hồng Tụ biệt viện đã trở về, muốn vào sẽ rất khó khăn. Niệm đến đây, không khỏi hối hận ngày ấy lúc phát hiện cơ quan dưới mặt đất liền rời đi chưa xem kỹ, nếu lúc ấy đi vào luôn thì tốt rồi. . . . . .
” Nô Nhi, sao lại đứng ở nơi này?” Thanh âm ôn hòa từ phía sau vang lên. Nhật Quân mặc dù sớm đã nghe ra cước bộ là của Diệp Phàm, vẫn giả bộ làm như rất chấn kinh.
“Diệp tiên sinh. . . . . . Đừng làm ta sợ nữa được không!”
” Ngươi đang suy nghĩ rất nhập thần.” Diệp Phàm mỉm cười, vỗ vỗ đầu của hắn, đi vào trong phòng.
Hồng Tụ nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng ngời, phiên phiên như rặng mây đỏ nhẹ nhàng sang đây, “Diệp tiên sinh, rất lâu không gặp, khí sắc rất tốt, không phải vì thiếp vắng mặt đó chứ?”
” Đâu có, đúng là bởi vì tiểu thư đã trở lại, khí sắc của vãn sinh mới tốt như vậy.” Diệp Phàm vội uốn nắn câu nói sai lầm của Hồng Tụ.
“Thật sự?” Hồng Tụ vui đến tận đuôi lông mày, kề sang, “Tiên sinh thực biết tâm ý của thiếp.”
Nhật Quân nhìn nhìn đến chướng mắt, liếc mắt nhìn Thuỷ Hoành Ba một cái.
Thuỷ Hoành Ba hướng hắn nhướng mi dương dương tự đắc. Quay đầu, lại là vẻ mặt tươi cười ôn nhu hiền đức. “Tiểu cô, nghe nói ngươi là người trong giang hồ, có thể kể cho thiếp một ít chuyện thú vị hay không?”
“Người trong giang hồ. . . . . . Ai, ai lại bại hoại thanh danh của ta? Ca, có phải ngươi hay không? !” Hồng Tụ không bỏ qua kéo lấy Kì thế tử hờn dỗi “Ta mà gả không được ngươi là phải bồi thường cho ta ~~~~~~~”
Kì thế tử cười khổ.” Hồng Tụ đừng náo loạn, đêm tân hôn ta còn chưa có cơ hội cùng nương tử ở chung, nào có cơ hội bại hoại thanh danh của ngươi.”
“Di? Thật vậy chăng?” Hồng Tụ nhìn về phía cha mẹ, “Tẩu tử cũng không cùng ca ca cùng phòng, như thế nào lại có việc này chứ?”
Thuỷ Hoành Ba nghe vậy, mi nhăn mày khởi, cúi đầu thê lương cười, hành động này tuyệt không thua Hồng Tụ một chút nào. Thấy vậy Vương phi đau lòng không thôi. “Hồng Tụ không nên nói lung tung nữa, chuyện này là do đại ca ngươi lỗi. Trước khi hắn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ, cho dù Thuỷ Hoành Ba có đáp ứng, nương cũng sẽ không đồng ý!! Đúng hay không, Vương gia?”
Vương gia lâm vào thế khó xử, hắn đương nhiên đồng tình với con dâu, nhưng hắn cũng muốn ôm tôn tử, lập tức ngậm miệng không nói, giả làm hồ lô.
“Như vậy a, ca ca. . . . . .” Hồng Tụ ánh mắt đung đưa, tựa tiếu phi tiếu. “Chuyện nhà của ngươi ta sẽ không nhúng tay. Diệp tiên sinh, có thể theo ta tâm sự chứ, đã lâu không thấy, thiếp có rất nhiều chuyện muốn nói.”
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu, thấy Nhật Quân ngồi chồm hổm ở một góc cửa, đột nhiên tỉnh ra. “Tiểu thư, còn có một người cũng rất muốn gặp ngươi.”
“Ân?” Ngọt ngào lên tiếng, mềm mại anh anh, làm cho người ta hồn tiêu sắc thụ, ở đây không có mấy người chịu đựng được .”Ai a?”
Diệp Phàm vẫy tay, còn Nhật Quân thì chửi bới trong lòng, buộc lòng phải giả bộ một bộ phóng khoáng đi tới.”Diệp tiên sinh.”
” Vị này chính là Nô Nhi. Hắn là thị đồng của thiếu phu nhân, cùng ta coi như là có vài lần tương giao. Ở trong phủ nghe được mỹ danh của Hồng Tụ tiểu thư, luôn luôn muốn cùng tiểu thư gặp mặt một lần.” Diệp Phàm giới thiệu rất kỹ càng tỉ mỉ.
Mỹ nhân cùng mỹ nhân, nhất là tuyệt sắc cùng tuyệt sắc đứng chung một chỗ, tự nhiên sẽ so đấu lẫn nhau, về điểm này thì có kềm chế mấy cũng vô dụng. Hồng Tụ liếc mắt ngắm Thuỷ Hoành Ba một cái, cười loan loan cả mặt mày, “Ai, chỉ là chút bạc danh mà thôi, sao sánh kịp được với tẩu tử hoa thế vô song, Diệp tiên sinh xin chớ giễu cợt.”
Thuỷ Hoành Ba khí sắc khẽ động, nhưng không tốt để phát tác, chỉ sống chết trừng mắt kẻ đã dẫn tới đề tài là Nhật Quân.
Nhật Quân thập phần cảm nhận được cảm giác Trư Bát Giới soi gương, thật sự là hai mặt của con người, bỗng nhiên nổi oán với Diệp Phàm, sao không để không có ai rồi hãy nói. “Cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . . Trong phủ mọi người đều nói Hồng Tụ tiểu thư cùng tiểu thư nhà ta xinh đẹp như nhau, tiểu nhân, tiểu nhân mới. . . . . . Mới. . . . . .” Lắp bắp, vừa không dám nói hết lại không dám không nói hết, chỉ một lòng trông mong Diệp Phàm mau tới ngắt lời.
Diệp Phàm nhướng mày, lộ vẻ đã phát hiện không thích hợp. “Hồng Tụ tiểu thư, không phải ngươi có chuyện muốn cùng vãn sinh nói sao?”
Hồng Tụ hờn dỗi liếc hắn một cái. “Đúng a, phụ vương, mẫu hậu, Hồng Tụ cáo lui.”
Hiểm tử hoàn sinh, Nhật Quân tự cảm thấy mình vừa trải qua cửa ải khó khăn lớn nhất của cuộc đời, liền hấp tấp theo sát phía sau Diệp Phàm cùng Hồng Tụ, hướng về phía Hồng Tụ biệt viện đi đến. Dọc theo đường đi nghe được hai người nói chuyện thiên nam địa bắc, nhìn như phong phú nhưng lại nói toàn chuyện không đâu, thật cảm thấy u mê, nhưng cùng lúc cũng muốn thăm dò Hồng Tụ biệt viện trước — lần trước chỉ lo trốn người, nào có thời gian khảo sát tỉ mỉ — mặt khác cũng do lo lắng việc Diệp Phàm cùng Hồng Tụ ở cùng một chỗ, ai chẳng biết thanh danh lớn nhất của Hồng Tụ ở trên giang hồ chính là thủ đoạn tiêu hồn đồng danh với tiêu hồn hương của nàng. Nếu Diệp Phàm thật sự mắc câu, cam đoan ngay cả cái xương cũng không thừa lại. Khó được có người hắn thấy hợp nhãn, cứ như vậy mà ‘ngỏm’ cũng không thú vị — cho nên hắn vẫn một đường theo sát.
Hồng Tụ bỗng nhiên dừng bước, xoay người. “Tiểu thị đồng, người ta có chuyện muốn nói cùng Diệp tiên sinh, ngươi theo để làm chi?”
Đúng vậy, người ta có chuyện, ta theo để làm chi. Nhật Quân vô lực thở dài, cố gắng giả bộ một bộ dáng ngu ngốc, chỉ si ngốc nhìn Hồng Tụ, một câu cũng không nói.
Hiển nhiên biểu tình này rất có hiệu quả, Hồng Tụ bị hắn nhìn chăm chú hồi lâu cũng không để ý nữa, cười meo meo quay lại tiếp tục nói chuyện cùng Diệp Phàm, mơ hồ có thể nghe đối thoại ‘chỉ là một ngốc tử thôi’ linh tinh.
Diệp Phàm cũng cười đến mặt mày loan loan, ngẫu nhiên vừa quay đầu lại nhìn Nhật Quân một chút, ánh mắt ẩn ẩn có ý trêu đùa, thấy Nhật Quân cực kỳ khó chịu rồi lại không biết phải làm sao.
Vì thế mấy ngày kế tiếp, ở đâu có Diệp Phàm cùng Hồng Tụ thì ở đó sẽ có Nhật Quân như âm hồn không tiêu tan theo sát, tất cả mọi người trong phủ đều nói Nô Nhi này lại là một tên ngu ngốc bị Hồng Tụ quận chúa mê hoặc, nào biết vị Nhật Quân kia ôm nỗi khổ lớn lao đầy một bụng.
” Hồng Tụ đến bây giờ vẫn chưa đắc thủ sao?” Kì thế tử vẻ mặt tức giận nhìn muội muội tựa người vào ghế quý phi chải chuốt móng tay, sốt ruột đi đi vài bước.
“Ta cũng không có biện pháp a.” Hồng Tụ thổi thổi móng tay, tả hữu ung dung. “Cái tên tiểu quỷ kia bám thật chặt, ta chưa từng có cơ hội.” Nói đến đây, buông ngân đao, ngẩng đầu lên. “Ca, tiểu quỷ kia có vấn đề gì không?”
” Hẳn là không có đi, hắn là thị đồng của Thuỷ Hoành Ba, chẳng qua là cá tính có điểm tinh quái, cũng không có chỗ đặc biệt gì.” Kì thế tử nghĩ đến cái tên lúc nào cũng có thể tức giận đến đỏ mặt, tin tưởng phán đoán của mình là đúng.
“Vậy là tốt rồi.” Hồng Tụ ngồi dậy sửa sang lại mái tóc mây rối tung, nhìn vào gương cười quyến rũ. “Bất quá mặc kệ có vấn đề hay không, ngươi đưa hắn mang đi thật xa cho ta là được, bằng không. . . . . . có thể không dễ làm!”
—————
“Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh, đợi ta một chút. . . . . .” Thật xa thấy Diệp Phàm đi tới, Nhật Quân vội vàng đuổi theo.
“Ai, từ từ, tiểu thị đồng.” Kì thế tử không biết từ đây nhảy ra, một tay kéo áo Nhật Quân. “Ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Nhật Quân nháy mắt mấy cái, hiểu được Nhật Quân đã nhẫn nại không được, nhưng mà ngay cả huynh trưởng cũng lôi đến hỗ trợ, nàng đối với Diệp Phàm có tình thế bắt buộc như thế? Bất quá đây không phải là trọng điểm, mà là nếu tiếp tục như vậy Diệp Phàm nhất định lại xong đời ~~
“A! Thế tử, thật tốt quá! Tiểu nhân nhớ ra một việc đã quên nói cho ngươi. Tiểu thư nhà ta rốt cục đã không còn giận, có ý muốn cùng thế tử gia hòa hảo, chẳng qua là nàng rất thẹn thùng, nói không nên lời mới bảo tiểu nhân nói vài lời với thế tử gia, nàng ở tân phòng đợi ngươi.” Nhật Quân bán đứng người thì cũng là tận hết sức lực, toàn bộ mặc kệ Nguyệt Hậu sẽ gặp phải tình cảnh thế nào sau đó.
“Di? !” Kì thế tử tin là thật, nhưng ngược lại lại tỏ ra khó xử, nhìn muội tử ở phía trước một cái, nghĩ nghĩ, mỉm cười — Diệp Phàm ở trong phủ, không sợ hắn bay mất, muội muội muốn cơ hội thì bất cứ lúc nào cũng có thể, còn tân nương tử khó gặp có hảo tâm, nếu như bay mất thì mới lỗ vốn.
“Ta đây phải đi.” Kì thế tử cười meo meo nói xong buông cổ áo Nhật Quân ra, mặc kệ Hồng Tụ đang trừng mắt, vui vẻ hướng phòng ở nhà mình chạy tới — đã nhiều ngày ngủ ở thư phòng rồi, thái độ làm muội muội cũng nên vì huynh trưởng mà suy nghĩ a.
Diệp Phàm tựa tiếu phi tiếu nhìn mọi người chung quanh lục đục với nhau, lông mi dài buông xuống.
————————-
Mấy ngày đi theo phía sau Diệp Phàm cùng Hồng Tụ cũng không phải là không tốt, ít nhất Nhật Quân cũng tìm ra ba đường thuận lợi nhất, đường này sẽ không kinh động đến bọn mật thám. Cho nên, hắn quyết định buổi tối hôm nay lại đi đến Hồng Tụ biệt viện lần nữa.
Ngồi xổm ở cửa suy nghĩ nửa ngày, hắn vẫn quyết định không vào trong phòng- có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Thuỷ Hoành Ba. Tuy rằng hắn tin tưởng cá tính yêu quái kia cũng không làm gì được hắn, thế nhưng nàng bỏ qua là một chuyện, nàng phát giận hay không phát giận lại là một chuyện khác.
“Uy, ngươi ở cửa để làm chi? !” Một cái chén từ trên lầu ném xuống, vô cùng chuẩn xác đánh lên đầu hắn, đau đến nỗi hắn nhếch miệng nhe răng.”Nguyệt. . . . . . Tiểu thư, ngươi không thể ôn nhu một chút? !”
” Ôn nhu của ta lúc giữa trưa đã tiêu hao cho tướng công nhà ta hết rồi.” Nguyệt Hậu trừng mắt so với khi nghiêm mặt đáng sợ thập bội, thế nhưng lúc nàng mỉm cười quả thực là đáng sợ gấp trăm lần! “Thật vất vả mới ôn nhu hống hắn đi rồi. Cho nên ta quyết định, chỉ cần ngươi trở về, ta nhất định sẽ thực ôn nhu mà đối đãi với ngươi!”
“Xin lĩnh thịnh tình, không cần được chưa?” Nhật Quân kêu thảm thiết, đột nhiên phát hiện Nguyệt Hậu cũng một thân võ trang nguyệt sắc, cùng thân phận hiện tại của nàng thật sự không hợp. “Di, ngươi không phải nói ngươi không ra tay?”
” Đúng, rất kỳ quái a, bất quá hôm nay Vũ Oa ra ngoài thu được tin của Ám Vũ, nói hôm nay là then chốt, muốn chúng ta đều đến Hồng Tụ biệt viện. Vũ Oa chính là một trong tám thị nữ thân cận của Nguyệt Hậu. “Vũ Oa sẽ dịch dung thành ta đứng ở nơi này, ta với ngươi cùng đi Hồng Tụ biệt viện.”
Mặc dù Nhật Quân cùng Nguyệt Hậu tên tuổi ngang nhau, nhưng chưa bao giờ kiến thức qua minh nguyệt tâm pháp của Nguyệt Hậu, trong đầu bỗng có ý nghĩ muốn thử một lần, liền đem công lực tăng lên tới mười thành, lao vút đi như sao băng xẹt qua sân. Nhưng Nguyệt Hậu cũng không chậm, giống như một cái bóng, nhẹ phiêu phiêu ở phía sau hắn, không gần không rời, thủy chung bảo trì khoảng cách ba thước. Nếu người không biết từ xa xa nhìn thấy sợ là sẽ tưởng trong phủ có chuyện ma quái.
Nhàn thoại hưu đề, dù sao bọn họ cũng rất thuận lợi trà trộn vào Hồng Tụ biệt viện. Dùng cách nói của Nhật Quân mà nói thì chính là — đùa cái gì mà đùa, nếu ngay cả điểm ấy cũng làm không được, rõ ràng Vô Danh giáo dứt khoát giải tán đi, còn tranh thiên hạ đệ nhất làm cái gì!
“Uy, ngươi có biện pháp đối phó với tiêu hồn hương của Hồng Tụ sao?” Nằm ở trong bụi cây ở góc tường, Nhật Quân dùng truyền âm nhập mật hỏi Nguyệt Hậu.
Thanh âm Nguyệt Hậu cũng lui thành một đường chỉ mỏng. “Ta cũng làm ngươi sắc mê tâm khiếu <chết mê chết mệt>, quên rồi à.”
Nhật Quân quay đầu lại trừng mắt, Nguyệt Hậu vứt cho hắn một viên dược hoàn thật nhỏ.
Nhật Quân hoài nghi nhìn nhìn, đoán xem có thể là độc dược hay không, nhưng thấy sắc mặt Nguyệt Hậu không tốt muốn đưa tay cướp viên thuốc về thì vội vàng nhét vào miệng nuốt xuống.
Trong sương phòng có một nhân ảnh chớp lên, đã là lúc canh một, Hồng Tụ dường như còn chưa đi ngủ mà trong gian phòng luyện võ múa kiếm, động tác tuyệt đẹp, hoa lệ vô chú, nhưng vô dụng không có tâm, chiêu thức phiêu tán, không ứng với thực lực của nàng.
Nàng đang đợi người sao? Hai người làm tổ ở góc tường đều nổi lên vấn đề này trong lòng.
Chờ ai chứ? Lại là một vấn đề.
Rất nhanh thì có đáp án. Nhìn thấy thư sinh thanh sam đi vào biệt viện, Nhật Quân suýt nữa kinh hô thành tiếng.
” Hồng Tụ tiểu thư, muộn như vậy rồi, tìm vãn sinh có chuyện gì?” Diệp Phàm gõ gõ cửa, đứng ở cửa, cũng không đi vào.
” Đương nhiên là làm chuyện xứng đôi cùng dạ sắc <bóng đêm> a.” Hồng Tụ cười duyên mở cửa, áo trắng hồng tụ <tay áo màu hồng>, tôn lên dáng người uyển chuyển tràn trề sức sống của nàng, một trăm nam nhân nhìn đến thì có chín mươi chín người sẽ chảy nước miếng.
May mắn Diệp Phàm là người duy nhất trong một trăm người đó, Nhật Quân lại là người một trăm lẻ một, còn Nguyệt Hậu thì không ở bên trong số đó, bởi vậy trong tiểu viện không có nước miếng mà thành hoạ.
“Cùng nguyệt sắc <ánh trăng> xứng đôi, tiểu thư là muốn cùng vãn sinh đối nguyệt ngâm thi sao?” Diệp Phàm nhíu mày có chút khó xử. “Thế nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu thư tuy là khăn trùm không thua tu mi <ý nói nữ nhi không thua gì đấng mày râu>, nhưng cũng nên phòng miệng đời đáng sợ.”
“Diệp tiên sinh, ngươi không phải là giả bộ hồ đồ chứ.” Hồng Tụ nũng nịu nói xong, mềm mại không xương dựa người sang, hai tay phủ ở trước ngực Diệp Phàm, khiêu khích vỗ về chơi đùa. “Dạ sắc cùng nguyệt sắc, không giống a. . . . . .”
Nhật Quân thấy vô cùng chướng mắt, thế nhưng Nguyệt Hậu bên cạnh dễ nhận thấy tức giận đến thân mình đều phát run. Nhật Quân khó hiểu trạc trạc nàng.”Ngươi. . . . . . Có phải bị điên không?”
Nguyệt Hậu mạnh quay đầu, ánh mắt đều nhanh phun lửa. Dùng truyền âm nhập mật rống to. “Ngươi là đồ ngu, đi theo bên người hắn đã lâu như vậy, cư nhiên không phát hiện hắn là ai!”
Nhật Quân cười khổ. “Ta làm sao không phát hiện. Ta chỉ là không thể tin, Vô Đế được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân, cư nhiên công lực mất hết!”
“Công. . . . . .” Nguyệt Hậu chấn kinh rồi, thiếu chút nữa đã quên dùng truyền âm nhập mật. May mắn Nhật Quân đúng lúc bịt miệng nàng. “Công lực mất hết, làm sao có thể? !”
“Thử qua vài lần, cho nên ta mới không thể tin được.” Nhật Quân nhìn Diệp Phàm – Vô Đế Dạ Ngữ Hạo — hai tay ở sau lưng đánh ám hiệu, bùi ngùi thở dài. “Hơn nữa, không bao giờ có thể phục hồi như cũ nữa!”
Nguyệt Hậu nói không ra lời. Nghe Nhật Quân tiếp tục nói: “Kinh mạch của hắn giống như bị ngoại lực đánh tan, cho dù có thể tu luyện lại nội công thì kinh mạch kia cũng gánh không được nội lực cường đại.” Mà kết quả nhất định là kinh mạch đứt từng đoạn mà chết. Những lời này hắn chưa nói ra, mà Nguyệt Hậu cũng không có dũng khí nói ra miệng.
” Bất quá rốt cuộc đế tọa muốn làm gì?” Nhật Quân bởi vì sớm đoán ra việc này, chịu kích thích cũng nhỏ hơn, còn có thể nghĩ về vấn đề này. “Đừng nói là hắn đi câu dẫn Hồng Tụ, chúng ta đi tra tư liệu.” Nói ra phỏng đoán mà chính mình cũng thấy buồn cười xong liền thấy sắc mặt Nguyệt Hậu đại biến, như muốn lao ra, vội cuống quít một phen giữ chặt. “Ta nói đùa!”
“Diệp tiên sinh, mỹ nhân trong ngực, ngươi vì sao còn có thể bất động tình chứ?” Hồng Tụ thở gấp tinh tế, mỹ nhân như xà quấn quít lấy Diệp Phàm, hai tay tham vào vạt áo hắn. “Là Hồng Tụ không đẹp sao?”
Diệp Phàm đẩy nàng ra, đầu đầy mồ hôi. “Hồng Tụ tiểu thư. . . . . . Thỉnh tự trọng!”
” Người ta nhẹ như vậy, như thế nào trọng được?” Nỉ non, Hồng Tụ lại khuynh nhập vào trong lòng Diệp Phàm, “Bất quá nếu Diệp tiên sinh đồng ý ôm Hồng Tụ, Hồng Tụ nhất định sẽ trọng. . . . . .” Lại đẩy Hồng Tụ ra, Diệp Phàm cười khổ, ngay cả nói cũng nói không ra lời.
Hồng Tụ bỗng nhiên giống như bị kim đâm thối lui.
” Hồng Tụ, không được quá mức, Hạo chính là của ta.” Cẩm y nam tử cười meo meo từ trong viện tử đi vào, mấy ngày liền mà Nhật Quân Nguyệt Hậu cũng chưa phát hiện hắn đến đây vào lúc nào.
Hồng Tụ cười cười, thối lui đến một bên. “Người của công tử, thiếp làm sao dám động.”
Diệp Phàm không nhúc nhích, sắc mặt dần dần trầm xuống, hơi thở chung quanh nghiêm trọng ngưng bách, như có thực thể.
” Vô dụng thôi.” Cẩm y nam tử cười dài. “Thiên lý ngưng phách của ngươi đã mất đi hiệu quả. Ngươi không phát hiện sao?”
Diệp Phàm dung mạo khẽ động, nhìn Hồng Tụ. Hồng Tụ mềm mại cười. “Cát y tử, kiều nhân đằng, nhi tích tình thảo cùng hương vị đoạn nhai hoa phối hợp với nhau, hương vị rất giống hương quế phải không. Năm năm này ngươi ra tay tuy ít đến đáng thương, nhưng tốt xấu gì chúng ta vẫn tìm được chút dấu vết. Ta ngày đêm tìm dược tinh tế mài thành phấn, dính ở trên người ta, sau đó lây dính vào ngươi, cho tới hôm nay thêm vào một vị trinh nữ tán nữa, rốt cục đem dược hiệu thiên lý ngưng phách của ngươi trung hoà.”
“Thì ra là thế.” Dạ Ngữ Hạo trầm ngâm, cân nhắc, thanh âm mang chút khàn khàn. “Hồng Tụ, ngươi cũng nằm xuống đi.”
Hồng Tụ cả kinh, y như lời hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Cẩm y nam tử vẫn là thực vui vẻ.” Hồng Tụ hạ độc ở trên người ngươi, bản thân cũng khó miễn dính dược, nàng ngốc đến nỗi đem dược nói ra hết, ngươi đương nhiên biết cần dược gì là có thể làm cho nàng ngã xuống. Bất quá ta cái gì cũng chưa dính. Ngươi phải đối phó ta như thế nào?”
Dạ Ngữ Hạo thản nhiên nhìn hắn, nhíu mày. “Ta cùng với ngươi bắt đầu từ năm mười ba tuổi, hàng năm đều phải đấu một lần, ta thật sự cảm thấy rất phiền.” Nói xong, đi đến bên người Hồng Tụ.
Cẩm y nam tử cũng xoay người theo. “Ta thật không cảm thấy phiền toái, mỗi lần nhìn thấy ngươi thất bại, tâm trạng của ta sẽ tốt lắm a.” Nói xong, đột nhiên dừng lại tiếng cười, cười khổ.” Bất quá nhân có thất thủ, mã có thất đề, cũng là không thể tránh được.”
Nhật Quân cùng Nguyệt Hậu theo phía sau hắn đi ra, hai người đã chia nhau điểm bảy tám chỗ huyệt đạo của hắn.
Đi đến, hai người mới thấy rõ dung mạo của cẩm y nam tử, nhất thời tưởng là thiên nhân <người cõi trời>. Lông mi thon dài, tinh mâu sáng ngời, mũi thẳng cùng môi đỏ, không có chỗ nào mà không phải là xảo diệu tới cực điểm. Đường nét tinh xảo khắc sâu mà tràn ngập dương cương khí, không có lấy nửa điểm nhu hòa. Trong lúc giơ tay nhấc chân đều uy nghi trang nghiêm, tôn ngạo tự tin, ánh mắt tự có khí chất cao hoa không gì sánh được. Tuy là lúc này bị quản chế, vẻ mặt lại bảo trì ý cười, làm cho người ta không dám mạo phạm, giống như trời sinh vương giả. Nhật Nguyệt hai người mặc dù đối Vô Đế hết sức trung thành và tận tâm, nhưng thấy hắn cũng ngưỡng mộ không thôi, chỉ cảm thấy rốt cuộc chưa thấy qua nam nhân nào tuấn mỹ hơn so với hắn, cho dù là Vô Đế cũng kém hắn vài phần cương nghị.
Người nọ sau khi quan sát Nhật Quân, Nguyệt Hậu lại cười khổ.
” Nguyên lai là Nhật Quân, Nguyệt Hậu của Vô Danh giáo, khá lắm Dạ Ngữ Hạo, tự mình đảm đương. Khó trách ta mắc câu.”
Dạ Ngữ Hạo cười lạnh. “Ngươi dùng cần câu rỗng để câu ta, ta phải ngơ ngác mắc mưu? !”
“Ngươi khi nào phát hiện.”
Dạ Ngữ Hạo cười lạnh không nói.
Kỳ thật ngay từ đầu hắn cũng không phát hiện, chỉ là muốn lợi dụng thời cơ này. Bởi vì nội lực của hắn đang dần xói mòn, tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn biết rõ một ngày kia mình sẽ thành phế nhân, mà thế hệ tiếp theo của Vô Danh giáo lại chưa trưởng thành, nam tử này thủ đoạn quyết liệt, đến lúc đó chỉ sợ Vô Danh giáo sẽ thật sự bị tiêu diệt. Vì vậy hắn lấy việc này làm cớ, đem Nhật Quân Nguyệt Hậu toàn bộ phái đến Kì vương phủ, sau đó chính mình cũng giả mạo thân phận Diệp Phàm tiến vào. Hắn biết cho dù mình có dịch dung thế nào cũng sẽ bị nam tử này nhìn thấu, nhưng hắn vẫn giả vờ không biết thân phận của mình đã bị biết rõ. Đem sự chú ý của nam tử này còn có Kì thế tử và cả Hồng Tụ đều tập trung trên người mình, mà không chú ý đến Nhật Quân Nguyệt Hậu, cuối cùng mới dẫn đến một kích thành công.
Những lời này hắn không có nói ra, sau này khi cẩm y nam tử có thời gian cân nhắc cũng sẽ nghĩ thông suốt, cả hai bên ngươi lừa thì ta gạt, bọ ngựa chim sẻ, đều đầy tâm cơ, cuối cùng Dạ Ngữ Hạo cao hơn một nước cờ.
“Được rồi, ta không hỏi ngươi, nhưng ngươi chế trụ ta lại muốn làm gì đây?” Cẩm y nam tử thấy sắc mặt Dạ Ngữ Hạo không tốt, cũng không hỏi lại, trực tiếp chuyển vào đề chính.
“Ta nói rồi, ta đã chán ghét cùng ngươi triền đấu. Dù sao chuyện cho tới bây giờ, cho dù Vô Danh giáo có thắng, thiên hạ cũng là của nhà các ngươi.” Dạ Ngữ Hạo lạnh lùng hắn. “Cho nên, lần này ta không thể giết ngươi, chỉ cần ngươi cho ta một cái hứa hẹn.”
“Hứa hẹn? Hứa hẹn của ta một ngày một cái, ngươi sẽ tin tưởng?” Cẩm y nam tử vẫn cười đến mức thực vui vẻ, liền thấy Dạ Ngữ Hạo nổi bão, một tay đưa sang.
[Chát!] một tiếng giòn vang, trên gương mặt như ngọc của cẩm y nam tử hiện lên năm đạo hồng ngân. Nhật Quân Nguyệt Hậu đều kinh ngạc nhìn Vô Đế, không biết vì sao hắn lại dễ dàng tức giận như vậy.
“Nhớ kỹ, hiện tại ngươi đang bị ta quản chế, chớ có đắc ý vênh váo! Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi? !” Dạ Ngữ Hạo lạnh lùng nghiến răng, trầm ổn trước mặt nam tử này là hoàn toàn không cần thiết.
Cẩm y nam tử vẫn cười, thế trong mắt một mảnh hỏa quang, phát sáng đến chói mắt. Dạ Ngữ Hạo nghiêng đầu đi. “Ta đúng là không tin hứa hẹn của ngươi, nhưng dù rằng ngươi thất tín với thiên hạ, cũng nhất định không thể thất tín với ta!”
” Có tự tin như vậy?” Cẩm y nam tử cười lên, ánh lửa trong mắt nhạt đi, thay bằng quỷ dị.
” Bởi vì chúng ta đối địch với nhau từ nhiều năm trước kéo dài đến nay, trên lưng ngươi có trăm năm lịch sử, trên lưng ta cũng có trăm năm gánh nặng, nhất định chúng ta không thể khinh thường ước định lẫn nhau! Ngươi, sẽ không bôi đen tổ tiên của ngươi – – Phụng Thiên Đế Hiên Viên Dật!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian